- Mày cho tao suy nghĩ đi. - Lấy tao mày chỉ có thiệt, à nhầm lợi, không có thiệt! Tao thề tao hứa! - Thề, hứa và không đảm bảo à? Nó móc cái gì sáng sáng trong túi ra. À nhẫn, nó đeo vào ngón áp út tôi một cách dễ dàng, nãy h tôi vẫn không kịp phản ứng gì. - You must marry me!
Đọc chương Chap 2: Cục Cưng Biến Mất. truyện [LONGFIC] {SUGA} HÀNG XÓM CỦA TÔI LÀ BTSHôm nay là ngày BTS đi tham dự lễ trao giải Mama tại Hồng Kông trở về. Vừa bước chân vào nhà, Suga đã lao thẳn
Giang Thành Khải vội ho một tiếng, nói sang chuyện khác: "Để anh đi gọi bác sĩ." "Em cũng đi!" Giang Thành Duyệt vội vàng chạy theo. Trong phòng chỉ còn lại Hạ Phi và Giang Thành Điềm, một người sung sướng chọc cục cưng, một người nhìn tên kia tiến hành hành vi ấu trĩ.
Tuấn cục cưng là trốn học đi chơi, bây giờ chị đi đón nó." Bỗng, cô nghĩ đến… "Nguy rồi! Chị vừa nãy quên hỏi nhà của Phỉ tiên sinh kia ở nơi nào rồi!" Theo lời của cô, Vũ Phàn đại khái đoán được Tuấn cục cưng hiện tại đang ở nhà của cái vị Phỉ tiên sinh gì đó. "Vậy chị gọi lại cho Tuấn cục cưng đi."
Đọc miễn phí truyện Cục Cưng Có Chiêu tại web đọc truyện onine IZtruyen.com, truyện mới được cập nhật liên tục Cục Cưng Có Chiêu. Chương 200 - Diệp tranh đi đâu rồi.
. The Pet Department, Call Three Go aplikacja do czytania offline za darmo! Cục Cưng À, Gọi Ba Đi ứng dụng đọc truyện offline miễn phí!Ứng dụng đọc truyện offline gọn nhẹ, đơn giản, dễ sử dụng, nhiều tùy chọn chế độ đọc, phù hợp với nhiều đời máy từ thấp đến giản, đẹp mắt, dễ sử dụngThay đổi cỡ chữTự động lưu chương đang đọcTruyện full hoàn thiện, đọc offline, không cần kết nối mạng-Cục Cưng À, Gọi Ba ĐiTác giả Mâu TiThể Loại Đam Mỹ, Hài HướcGiới Thiệu TruyênTôi có một đứa con cực kì tuấn tú. Nhưng thằng bé lại tuyệt đối không chịu gọi tôi một tiếng ba, không chịu thỏa mãn chút nguyện vọng nho nhỏ của đó, tôi phải sử dụng đủ biện pháp dụ dỗ, ép buộc…Cục cưng à, gọi ba đi con~Diễn biến tiếp theo của câu chuyện sẽ như thế nào, mời các bạn đón đọc tại ứng dụng đọc truyện miễn phí Cục Cưng À, Gọi Ba ĐiĐược phục vụ các bạn là niềm vui lớn nhất đối với Kho Truyện Lẻ quên Comments cảm xúc của bạn về ứng dụng Cục Cưng À, Gọi Ba Đi và ủng hộ 5 sao để chúng tôi phát triển những ứng dụng mới trong tương lai nhé. Co nowego w najnowszej wersji Last updated on Mar 14, 2020 Minor bug fixes and improvements. Install or update to the newest version to check it out!
Cục Cưng À, Gọi Ba Đi Tên gốc 《宝贝,叫爸爸》Thể loại Đam mỹ tiểu thuyết, pink, humor…Người dịch QT đại nhânChỉnh sửa Tiểu TạiGiới thiệu vắn tắtTôi có một đứa con cực kì tuấn tú. Nhưng thằng bé lại tuyệt đối không chịu gọi tôi một tiếng ba, không chịu thỏa mãn chút nguyện vọng nho nhỏ của đó, tôi phải sử dụng đủ biện pháp dụ dỗ, ép buộc…Cục cưng à, gọi ba đi con~-oOo-Đôi lời thừa mứa của Tại nhiĐã ngâm truyện này trong máy quá lâu. Vì sợ truyện không được bảo quản tốt mà lên mốc, nên đành post phần giới thiệu lên để mọi người thưởng thức ^^~Theo nhận xét của nhiều vị thì đây là 1 câu truyện rất đáng yêu, nhẹ nhàng và hài hước. Rất đáng xem!…Vì bạn Tại đang khá bận rộn và lười biếng, nên vẫn chưa thể edit hoành tráng được bộ này. Nhưng tất nhiên khi rảnh rỗi sẽ du hí vài câu. Hiện tại đang ưu tiên Thương Thệ, và Lão nữa trường độ mỗi chương cũng khá dài… Nên bạn Tại đang âm mưu 1 tuần 1 chương *chớp mắt*Ngày lành!Tác giá Mâu Ti
Cục cưng à, gọi ba đi! Tên gốc 《宝贝,叫爸爸》 Tác giả 缪丝 - Mâu Ti Người dịch QT đại nhân Chỉnh sửa Tiểu Tại Thể loại Đam mỹ tiểu thuyết, pink, humor... Giới thiệu vắn tắt Tôi có một đứa con cực kì tuấn tú. Nhưng thằng bé lại tuyệt đối không chịu gọi tôi một tiếng ba, không chịu thỏa mãn chút nguyện vọng nho nhỏ của tôi. Sau đó, tôi phải sử dụng đủ biện pháp dụ dỗ, ép buộc... Cục cưng à, gọi ba đi con~ -oOo- Chính văn đệ 1 chương Tôi nhận ra rằng... mình đã làm một chuyện khiến bản thân thật sự hối hận. Chỉ có điều, lúc ấy, tôi còn nhỏ quá. Nhỏ tuổi như vậy tất nhiên làm chuyện gì cũng thiếu chính chắn. Thế nên tôi khoan dung quyết định sẽ tha thứ cho mình. Vậy mà... có người tuyệt nhiên không chịu tha thứ cho tôi. Kẻ ấy nói "Lâm Khi, nếu anh không quan tâm đến tôi, thì ngay từ đầu đừng nhặt tôi về!" Sau đó, đá cửa, đi mất. Vùi mặt vào trong lòng bàn tay, tôi thở dài. Tôi chưa bao giờ nghĩ không cần nó, tôi chưa bao giờ nói không cần nó. Được rồi, đúng là tôi có nói thế một lần nhưng cũng đâu ghê gớm lắm đâu. Tôi nói "Lâm Lẫm Lẫm! Nếu không chịu gọi ba là ba, thì đừng có mà xách mặt về cái nhà này nữa." Nó trừng mắt nhìn tôi, từng từ từng từ vang lên rất rõ ràng "Lâm Khi, làm người thì không nên được voi đòi tiên, tôi vĩnh viễn không bao giờ gọi anh là ba. Hơn nữa, anh vốn dĩ không phải ba tôi." Tôi cũng trừng trừng nhìn nó, phát điên gào lên "Con... là do ba nhặt về. Ba đương nhiên là ba của con. Nếu con không gọi... ba sẽ nhặt đứa khác ngoan ngoãn hơn về!" Sau đó, liền xảy ra sự kiện trên. Nhìn cánh cửa vẫn còn lay động, khi đóng khi mở, đầu óc tôi gần như trống rỗng. Phải mất một lúc lâu, tôi mới chợt nhận ra là phải đuổi theo thằng bé. Đâu rồi? Đâu rồi? Lẫm Lẫm, con ở đâu? Đừng làm ba sợ mà. Tôi loạn lên chẳng khác nào con ruồi mất đầu... Lục tung đầu đường, cuối hẻm, công viên... Nhưng không có chút dấu vết gì cả... Tôi bắt đầu tuyệt vọng... Chỉ còn bờ biển là chưa đi. Chẳng lẽ bắt tôi lết ra đó nữa hay sao? A, đúng rồi, bờ biển. Hơi mặn tràn ngập trong không khí. Tôi vội vã đưa hết tiền mặt có sẵn trong túi cho một tài xế taxi, một mạch chạy đến khu biệt thự trên biển. Lẫm Lẫm, con ở đâu thế? Khu biệt thự màu lam chẳng mấy chốc đã đập vào tầm mắt. Kiến trúc thật tinh xảo, tuy nhiên, bây giờ tôi không rảnh rỗi thưởng thức.
Tôi nhận ra rằng… mình đã làm một chuyện khiến bản thân thật sự hối có điều, lúc ấy, tôi còn nhỏ tuổi như vậy tất nhiên làm chuyện gì cũng thiếu chính chắn. Thế nên tôi khoan dung quyết định sẽ tha thứ cho mà… có người tuyệt nhiên không chịu tha thứ cho ấy nói “Lâm Khi, nếu anh không quan tâm đến tôi, thì ngay từ đầu đừng nhặt tôi về!”Sau đó, đá cửa, đi mặt vào trong lòng bàn tay, tôi thở dài. Tôi chưa bao giờ nghĩ không cần nó, tôi chưa bao giờ nói không cần rồi, đúng là tôi có nói thế một lần nhưng cũng đâu ghê gớm lắm nói “Lâm Lẫm Lẫm! Nếu không chịu gọi ba là ba, thì đừng có mà xách mặt về cái nhà này nữa.”Nó trừng mắt nhìn tôi, từng từ từng từ vang lên rất rõ ràng “Lâm Khi, làm người thì không nên được voi đòi tiên, tôi vĩnh viễn không bao giờ gọi anh là ba. Hơn nữa, anh vốn dĩ không phải ba tôi.”Tôi cũng trừng trừng nhìn nó, phát điên gào lên “Con… là do ba nhặt về. Ba đương nhiên là ba của con. Nếu con không gọi… ba sẽ nhặt đứa khác ngoan ngoãn hơn về!”Sau đó, liền xảy ra sự kiện cánh cửa vẫn còn lay động, khi đóng khi mở, đầu óc tôi gần như trống rỗng. Phải mất một lúc lâu, tôi mới chợt nhận ra là phải đuổi theo thằng rồi? Đâu rồi? Lẫm Lẫm, con ở đâu? Đừng làm ba sợ loạn lên chẳng khác nào con ruồi mất đầu… Lục tung đầu đường, cuối hẻm, công viên… Nhưng không có chút dấu vết gì cả…Tôi bắt đầu tuyệt vọng… Chỉ còn bờ biển là chưa đi. Chẳng lẽ bắt tôi lết ra đó nữa hay sao? A, đúng rồi, bờ mặn tràn ngập trong không khí. Tôi vội vã đưa hết tiền mặt có sẵn trong túi cho một tài xế taxi, một mạch chạy đến khu biệt thự trên Lẫm, con ở đâu thế?Khu biệt thự màu lam chẳng mấy chốc đã đập vào tầm mắt. Kiến trúc thật tinh xảo, tuy nhiên, bây giờ tôi không rảnh rỗi thưởng nóc nhà này đến nóc nhà khác, chợt một dáng dấp màu trắng hiện lên trong đáy ngồi xổm ở đấy, giữa những mảng màu lam bao la, côi cút như một điểm trắng nhỏ bé đang chực tan chừng ấy tuổi đầu, sao lại lộ ra nét cô độc như vậy… Sao lại khiến kẻ khác đau lòng đến nhường này?Tôi nhẹ nhàng đi đến, cẩn thận đứng trước mặt biển thổi mạnh khiến cho mái tóc thằng bé rối tung cả lên. Tôi không thể trông thấy mặt nó. Nó bắt chước tôi, giấu mặt vào đầu gối, vòng tay ôm lấy chân, rúc sâu vào trong đưa tay, định vuốt ve mái tóc rồi bù khi tôi sắp chạm vào làn tóc đen của nó, thằng bé chợt lên tiếng. Chỉ có duy nhất một từ ngắn gọn “Cút!”Tay tôi khựng lại trong chốc lát, nhưng sau một lúc vẫn tiếp tục tiến tới. Tôi là ba của nó. Tại sao không được sờ đầu nó chứ?Toàn thân thằng bé thoáng cứng đờ, tôi có thể cảm nhận rõ ràng điều ấy, nhưng chỉ trong nháy mắt là đã thả lỏng như bình cất lời thật dịu dàng “Lẫm Lẫm, ba không nói là không cần con.”Nó vẫn không không ngẩng đầu lên, chỉ từ từ thốt ra giọng điệu rầu rĩ “Anh không cần tôi!”“Ba không có!”“Anh không cần tôi!” Lần này đã pha lẫn chút nức nở. Tôi cũng bắt đầu rối vội vội vàng vàng nói “Ba không có không cần con, ba chỉ là, chỉ là rất muốn con gọi một tiếng ba thôi!”“Tôi không tin. Hơn nữa, tôi sẽ không gọi anh là ba. Anh không phải ba tôi!.” Tiếng nức nở càng lúc càng rõ vội ôm chầm lấy vai nó, vuốt vuốt lưng, dịu dàng dỗ dành “Đừng khóc. . . . . . Đừng khóc. . . . . . Con là con trai kia mà, không thể khóc. . . . . . Ba chằng qua là tức giận nói thế thôi. . . . . . Chỉ là tức giận thôi. . . . . . Không phải thật đâu. . . . . .”Nó ngẩng đầu, để lộ gương mặt đỏ ửng vì khóc lóc, nức nở nói “Anh gạt người!”Sự kiên định trong lời nói kia khiến tôi phát hoảng, không kịp suy nghĩ gì đã thề thốt “Ba xin thề sẽ không nghĩ đến việc không cần Lẫm Lẫm nữa.”Không hiểu sao, nó càng khóc lớn hơn, “Lỡ anh sau này nghĩ khác thì sao? Anh thế nào cũng vứt bỏ tôi!”“Vậy, vậy. . . . . . Ba xin thề không bao giờ vứt bỏ Lẫm Lẫm.”“Anh thề chứ?”“Ba thề.”“Vĩnh viễn không rời khỏi tôi?”“Vĩnh viễn không rời khỏi Lẫm Lẫm.”“Vĩnh viễn ở cạnh?”“Vĩnh viễn ở cạnh.”“Không ép tôi gọi anh là ba?”Tôi á khẩu. Đó chỉ là một nguyện vọng bé tẹo thôi mà. Từ khi lên 6 đến nay, Lẫm Lẫm không lần nào gọi tôi là “ba ba” nữa!Chẳng hiểu sao, nước mắt của thằng bé lại càng chảy ra nhiều hơn. Có khuynh hướng muốn cuốn trôi mọi thứ ở nơi hoàn cảnh này tôi còn có thể nói gì đây? Tất nhiên chỉ biết cắn răng đau khổ thốt ra mấy chữ “Không ép con gọi ba nữa.”Không ngờ những lời này lại dẫn đến nỗi hối hận lớn nhất cuộc đời tôi sau đáng kinh ngạc, chỉ trong hai giây nước mắt của thằng bé đã hoàn toàn biến mất. Tôi thật sự có chút nghi ngờ, khóc lóc gì mà hết nhanh thế nhỉ?Nó thoáng cái đã nhào đến bên tôi, ôm chặt lấy tôi, vùi cái đầu nhỏ nhắn vào sâu trong ngực tôi. Bao nhiêu nước mắt nước mũi cũng trây cả vào chiếc áo tôi đang mặc trên bất đắc dĩ để thằng bé thỏa sức trây bẩn cả áo mình, đến khi nó cảm thấy khá hơn một chút, mới lên tiếng hỏi “Sao con lại đến được bờ biển?”“Lúc ra khỏi nhà, tôi có cầm theo ví tiền của anh.” Nó nhỏ tôi vốn hay quên, vì vậy mà cũng thường xuyên quên mang theo ví tiền. Thế nên tôi mới nghĩ ra cách để ví tiền của mình trên giá để giầy. Nếu muốn ra cửa nhất định phải mang giầy, vì vậy cũng có thể trông thấy ví tiền của tôi.“Hả?” Đúng rồi, lúc nãy tôi cũng không nhận ra là mình không mang theo bóp, chỉ có vài đồng có sẵn trong túi.“Sau đó…” Giọng thằng bé chằng khác nào tiếng muỗi kêu.“Sau đó thế nào?” Tôi hỏi.“Tôi đem toàn bộ ví tiền ném cho tài xế taxi.”“? !”Tôi kinh ngạc nhìn thấy nét mặt của tôi, thằng bé liền cuống quýt giải thích “Tôi lúc ấy quá nóng giận, vì anh bảo không cần tôi, nên… tôi mới lấy ví của anh. . . . . .” Chút âm thanh yếu ớt cuối cùng cũng nhỏ dần rồi im nhìn thằng bé không phải vì nó quẳng ví tiền của tôi cho tài xế, dù sao trong ấy cũng chẳng có giấy tờ gì quan trọng, duy chỉ có tiền thôi. Nguyên nhân thật sự khiến tôi kinh ngạc chính là hành động của thằng bé không ngờ lại giống hệt tôi ban đến, chúng tôi cũng có dịp nhận ra là bãi biển này thật sự rất xa khu nội thành. Bình thường thì không xa đến vậy. Nhưng một khi không có tiền thì tài xế nào chịu cho đi nhờ đây, đi bộ tất nhiên là khủng khiếp rồi!Tôi từ tốn phân giải cho thằng bé biết chuyện này là sai. Thằng bé lúc đầu cúi gằm ra vẻ ăn năn, sau đó sửng sốt, đến cuối cùng thì phát điên lên, gào vào mặt theo thì. . . . . .Chúng tôi cam chịu mà lết bộ đi về. Đi đến lúc trời ngả tối… mới về được tới ấy, thằng bé 9 tuổi, tôi 14 tuổi vẫn luôn nghĩ… tôi không hề hối hận vì đã nhặt thằng bé về. Tuy rằng tính tình của nó có hơi xấu một chút, lại hơi kì quái một chút, nhưng cũng chỉ là một đứa bé mà thôi. Tuy nó không chịu thừa nhận nó là con tôi, nhưng cũng không thể phủ nhận bản thân vẫn là một đứa nhỏ không hơn không kém. Một thằng bé xinh xắn như vậy, sao tôi có thể vứt bỏ nó được cơ chứ? Thứ tôi lo lắng nhất chính là… nó có thể sẽ mất tôi. Trên truyền hình và báo chí không phải vẫn thường đưa tin khi con cái lớn lên thì cha già cũng qua đời sao?Thế nên tôi muốn nó chấp nhận gọi tôi là ba trước khi quá muộn. Thật ra tôi vẫn luôn cố gắng, thế nhưng cần phải cố gắng nhiều hơn nữa!
Chiều đến, tôi quyết định sẽ đi thị sát một thường thì tôi không bao giờ quan tâm đến chuyện này, nhưng hôm nay Lẫm Lẫm và tên xấu xa họ Thần kia đến công ty con thị sát, khi tôi định đi theo, thì tên họ Thần kia đã phun vào mặt tôi một tràn “Cậu biết thị sát là phải làm gì không hả?”Câu nói ngắn gọn ấy thiếu điều làm tôi văng ra phía sau. Thằng bé Lẫm Lẫm hư hỏng cũng không chịu nói giúp ba nó một tiếng!Thị sát! Thị sát! Không phải là nhìn tứ phía thôi sao? Tôi có mắt, đương nhiên là biết nhìn rồi!Cho nên, tôi dư tiêu chuẩn để đi thị sát!Cứ như vậy, tôi oai phong đi xem xét trụ sở chính của công tôi bước vào cửa đã thấy Tiểu Đào ngồi trên ghế, không biết đang xem cái gì, miệng cười tươi như đi đến, hỏi to “Cô đang xem cái gì thế?”Tiểu Đào căn bản là không ngờ đến sự xuất hiện đột ngột của tôi, tỏ ra vô cùng hoảng hốt, ánh mắt cứ dáo dác nhìn nhìn phía sau quay đầu ra sau. Nhìn cái gì chứ?Tiểu Đào thấy sau lưng tôi không có ai, tự nhiên thở dài nhẹ nhõm, rồi nhìn tôi cười toe chả hiểu mô tê ta hỏi tôi “Khi Kh… Ơ… Tổng giám đốc. Anh có biết vì sao một miếng thịt bò chín một phần ba và một miếng thịt bò chín một phần sáu khi gặp nhau trên đường lại không chào nhau không?”Tôi động não suy nghĩ… Tại sao?Nghĩ tới nghĩ lui… Không biết!Cô ấy nhìn vẻ mặt đăm chiêu của tôi, liền nói “Ngốc! Bởi vì tụi nó không quen nhau!” *Ờ ha! Tôi gật đầu thông suốt, thì ra là do không quen!Nhưng lát sau cơ mặt lập tức giật giật…Cô ta đưa cho tôi một quyển sách, bảo tôi tự mình xem đi. Sau đó không nói gì thêm mà ném tôi ra ngoài, nói tôi đừng có mà làm phiền cô ta bị đẩy ra cửa như thế thật sự muốn nói cái gì đó, nhưng động não mãi mà không nghĩ ra phải nói cái gì, nên chỉ biết cầm quyển sách có tên “Không cười chết bạn cũng nhạt chết bạn!” * trở về phòng làm việc của ngồi xuống một lúc, đã có người gõ rồi! Là tên xấu xa họ Thần, hắn không phải là đã đi thị sát rồi sao? Làm thế nào lại quay về nhanh như vậy?Tính sao bây giờ? Tính sao bây giờ? Nếu hắn trông thấy quyển sách này, hình tượng đẹp đẽ cao quý vĩ đại của tôi sẽ bị phá hủy rồi, tài liệu! Tôi nhanh chóng nhét quyển sách xuống phía dưới xấp tài tôi ngẩng đầu nhìn ra cửa thì tên họ Thần đã bước vào, trên tay còn cầm một ít giấy tằng hắng vài tiếng nghiêm túc rồi cao giọng hỏi “Có chuyện gì?”Liếc mắt nhìn tôi một cái, hắn ta vẫn cười cười, ánh mắt cứ nhìn tới lui trên bàn tôi đập như điên. Hắn thấy rồi sao?Tay tôi không khỏi lúng túng đẩy quyển sách vào sâu hơn trong mớ tài liệu. Ha! Thế này thì trời cũng không thấy được!Sau một hồi, hắn cũng bắt chước tôi tằng hắng mấy tiếng, nói “Cậu xem rồi giải quyết hết đi. Yêu cầu đã ghi đầy đủ bên trong rồi!”Tôi “ừm” một tiếng, nhận lấy xấp giấy tờ, nhưng vẫn thấy hắn đứng sờ sờ ra nghi hoặc nhìn cười cười, gian manh không gì sánh nói “Tài liệu đều xem xong rồi à? Để tôi giúp cậu đem đi nhá!”Làm sao mà để tên xấu xa ấy đem đi được! Tôi vội vàng nói “Không cần, lát nữa tôi sẽ bảo Diệp Tử đem đi!” Diệp Tử là thư ký của tôi.“Là tiện thể thôi mà!” Vẫn là hắn nhanh hơn một liệu được cầm lên, đương nhiên là mấy thứ bên trong cũng bị hắn thấy cả, từ cái bìa sách hài hước cho đến nội dung bên không thèm quan tâm. Thấy cũng đã thấy rồi! Tôi sợ hắn sao?Tôi nhìn hắn, nói từng chữ rõ ràng vào cái bản mặt đáng ghét của hắn “Trưởng phòng Thần, còn chuyện gì nữa không?”Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, bình thản phun ra hai chữ “Trẻ con!”Hắn… Tôi thật sự phát điên!Trẻ con cái gì? Tôi chính là Tổng giám đốc gương mẫu quan tâm đến đời sống tinh thần của nhân viên, chăm chỉ đọc sách thu nhặt tri thức!Hắn dám nói cấp trên của hắn trẻ con! Tôi sẽ… tôi sẽ… đuổi việc hắn!Chắc chắn! Nhất định! Tôi phải đuổi việc hắn!……Tối hôm đang ngồi trên ghế salon đọc báo. Cơ thể có chút mệt mỏi nên ngả lưng xuống ghế chợp mắt một Lẫm Lẫm thì đang chuẩn bị cơm nước trong nhà hổ là con trai tôi! Vừa rời văn phòng, đã lăn vào bếp. Đúng là một người đàn ông lý tưởng của thời đại a!Ý thức tôi dần dần mơ lúc chả còn biết trời đất gì, liền cảm thấy Lẫm Lẫm lắc nhẹ người mình “Tỉnh dậy! Tỉnh dậy! Tôi mới đi một lát mà đã ngủ rồi sao?”Tôi chả thèm quan tâm, trở mình tiếp tục càng ngày càng mạnh “Ăn cơm trước rồi hẵng ngủ!”Bất hiếu! Dám cản trở đấng sinh thành ngủ nghê sao?Chờ khi ba ngủ no giấc, sẽ xử lý con sau!…Nhưng thoáng cái tôi đã bị lôi thẳng đến bàn ăn. Trong tay còn bị nhét 2 cây bị quấy phá nghiêm trọng, có hơi tỉnh một chút. Cầm đũa chọt chọt chén như hôm nay cơm nấu rất tơi nha, tôi đâm riết sinh Lẫm Lẫm ngồi bên cạnh càng lúc càng nhịn không tức giật phắt đôi đũa trong tay tôi, thay vào đó là một cái miếng thức ăn rồi hai miếng cơm. Lẫm Lẫm đút cơm rất từ tốn. Tôi ăn rất ngon lành. Đến khi ăn được hơn phân nửa thì tôi cũng hoàn toàn tỉnh táo, lập tức nhớ đến chuyện quan trọng hôm nay…Tôi nói “Lẫm Lẫm, chúng ta sa thải tên họ Thần xấu xa kia có được không?”Nó nhìn tôi, nói “Không được”, sau đó tiếp tục đút cơm.“Sao lại không được!” Tôi đẩy muỗng của nó sang một bên.“Hắn chọc giận anh phải không?” Lẫm Lẫm tiếp tục nhét cơm đầy miệng tôi.“Hắn dám nói ba trẻ con!” Nhớ tới thôi đã tức điên lên rồi!“Thì anh vốn rất trẻ con mà!” Chú ý, câu nói của thằng bé là câu… khẳng lặng…Im lặng….………A~~~ Tôi tức!Ngay cả Lẫm Lẫm cũng nói tôi như vậy! Tôi chạy về phòng mình, khóa cửa lại!Đêm nay cho nó ngủ ngoài luôn!Một lát sau, có tiếng gõ cửa. Dùng ngón chân để đoán cũng biết là đứa con bất hiếu Lẫm Lẫm kia rồi.“Mở cửa ra!” Một chút giọng điệu kích động, lo lắng, hoang mang cũng không có. Tôi tức đến mức nghiến răng ken két. Thậm chí một mẩu sốt ruột cũng không ư?Tôi chả là gì với nó hết sao !?“Không mở! Con ngủ bên ngoài đi!” Đánh chết tôi cũng không mở cửa.“Thật sự không chịu mở?” Giọng nói không hề thay đổi.“Không mở!” Kiên quyết gào lên.“Anh chịu được sao?” Sao câu hỏi của nó lại giống hệt câu khẳng định thế này? Tôi ghét nhất là mấy câu khẳng định!“Tại sao lại không chịu được?” Tôi thú nhận là có hơi do dự một chút. Đúng là có chút không muốn, nhưng chỉ là một chút thôi, một chút xíu xìu xiu thôiThoáng cái đã không còn nghe bất kì âm thanh nào lầm bầm trong miệng vài câu rồi cất giọng “Chúng ta chỉ cần đuổi hắn đi, hay giáng chức cũng được!”“Không được! Hắn vốn không làm gì sai cả!” Thì ra vẫn còn chưa đi à!Tôi tức! Vậy không lẽ ba nó sai sao? Tức chết tôi đi về phía chiếc giường yêu quý của mình, cầm một cái gối lên, mở cửa, ném ra lên “Trước khi ba hết giận, con ngủ ngoài cửa đi!”Sau đó thừa khi nó chưa kịp phản ứng, đóng rầm cửa hành động vừa nãy của tôi thật là oanh liệt, oai phong a!Nằm trên chiếc giường đáng yêu của mình, lăn qua lăn lại, tự nhiên cảm thấy cái giường hôm nay rất nhất định là thiếu cục cưng của tôi nên mới bé thật sự rất to, ôm rất thích!Tôi bắt đầu nhắm mắt không hiểu sao không thể ngủ được. Nhớ hồi trước, cả hai từ nhỏ đêm nào cũng ngủ chung với nhau. Chỉ trừ cái lần thằng bé đi du học nước ngoài ba năm. Thân thể đã quen với hơi ấm của Lẫm Lẫm. Ba năm nó không có nhà, tôi lúc nào cũng mất ngủ. Chỉ có mấy đêm thằng bé gọi điện thoại về nhà mới ngủ được một giấc đàng ra ngoài cửa sổ. Hình như đêm nay rất lạnh… Vậy… bên ngoài có lạnh không nhỉ?Quên đi! Mặc kệ bắt đầu đếm con cừu, hai con cừu…Sàn nhà có cứng lắm không nhỉ? Có khi nào nó ngủ ở phòng khách không?Ba con cừu, bốn con cừu…Lạnh như vậy… Hình như hồi nãy tôi quên đưa mền cho thằng bé?Mười con cừu, mười một con cừu…Đó là lỗi của tên xấu xa họ Thần kia, có liên quan gì đến Lẫm Lẫm nhà tôi đâu? Tại sao lại đổ hết lên đầu Lẫm Lẫm chứ? Ngày mai tôi nhất định phải xử tử tên họ Thần kia mới thì… Tôi có thể mở cửa cho thằng bé được là tôi xăm xăm leo khỏi tôi mở cửa, đã thấy thằng bé dựa vào cửa, ngủ mất đúng, hôm nay nó đã mệt gần chết nhiên có chút đau lòng. Lẫm Lẫm của tôi vốn nghe lời như vậy. Tôi bảo nó ngủ ngoài cửa thì nó ngoan ngoãn ngủ ngoài cửa. Nó không chịu sa thải tên họ Thần kia cũng bởi vì hắn ta đã quen biết chúng tôi từ nhỏ. Năng lực làm việc không tồi, chỉ là hơi hư hỏng một chút thôi. Nó nhất định là lo tôi sau này hối hận…Tôi ngồi xổm xuống, khẽ lay nó “Lẫm Lẫm, dậy đi, lên giường mà ngủ!”Tôi lay mãi, lay mãi, nhưng sao vẫn không tỉnh thế này?Tôi tiến lại gần, định bụng sẽ gào vào tai nó gọi nó dậy, nhưng lại phát hiện lông mi của Lẫm Lẫm rất dài, rất tinh tế, rất đẹp. Mũi cũng rất thẳng, miệng cũng rất…Tôi lắc lắc đầu. Trong lòng chợt cảm thấy vô cùng tự hào. Lẫm Lẫm, đứa nhỏ của tôi, bây giờ đã thật sự trưởng thành rồi. Không những vậy còn rất ưa nhìn nữa!Nhìn thấy nó ngủ ngon lành như vậy, nếu đánh thức nó thì đúng là hành vi vô nhân đạo!Con trai à, nhìn ba ba của con mà học hỏi này. Khi người khác đang ngủ thì không nên phá hỏng mộng đẹp của người ôm lấy nó, nhưng sao ôm mãi là không nhấc dậy cố đứng lên! Đúng là trưởng thành rồi có khác! Nặng quá đi!Ôm không dậy được, vậy thì dìu chắc tay nó vòng qua vai tôi. Cứ tưởng dìu một lát nó sẽ đứng dậy, nhưng nó vẫn nằm y nguyên ra lại cánh tay mảnh khảnh của chính mình, tôi không khỏi cảm thán vài câu. Nếu biết trước có ngày nay, tôi đã chăm chỉ luyện tập thể hình rồi!Ôm không đứng dậy, dìu cũng không dậy. Vậy phải làm thế nào đây?Sờ sờ cằm suy tư. A! Vậy kéo vào là được rồi!Nắm lấy hai tay nó, tôi dùng hết sức kéo nó vào bên trong. Cũng may cuối cùng thằng bé đã chịu nhúc kéo kéo, nó vẫn ngủ say hai cái, tôi nghỉ một cái. Người nhìn không mập mà sao nặng thế này?Sau một hồi vất vả nỗ lực, rốt cục cũng kéo nó đến được bên giường. Tôi cố gắng ném thằng bé lên trên. Nhưng tôi không nghĩ đến, một khi trọng tâm không ổn thì sẽ nảy sinh rất nhiều thứ tai hại. Thế là tôi liền ngã xuống. Cằm gác lên thứ gì đấy. Muốn chết nhất là… môi tôi lại đường hoàng rơi xuống khóe miệng của Lẫm MYGOD. Tôi vội vàng đứng ơi! Không phải là con muốn làm gì con trai con đâu nha! Chỉ là tai nạn thôi mà!Vất vả lắm mới ném được con voi con ấy lên giường, tôi cũng thở phào nằm xuống bên cạnh. Vừa ngả lưng, tay chân của Lẫm Lẫm đã quấn lấy tôi. Tôi quay sang, muốn đá nó sang một bên. Nhưng nhìn thấy gương mặt say ngủ của thằng bé, không biết làm gì hơn ngoài việc thả lỏng, từ từ chui vào trong lòng mũi tràn ngập mùi vị của Lẫm Lẫm, khiến tôi nhớ đến tai nạn ban nãy. Hai má thoáng cái đã nóng bừng bừng, tim thì đập bùm bùm, không sao bình ổn trở lại nữa…Tôi phải làm sao bây giờ???=====Chú Thích* Thịt bò chín Ở đây là lối chơi chữ, đồng âm đồng cách viết nhưng khác nghĩa.“Thục” 熟 trong tiếng Trung có nghĩa là “chín” cũng có nghĩa là “quen biết”.Vì thịt bò chưa “chín” cũng có nghĩa là chưa “quen” nên không chào hỏi nhau ^^.* “Không cười chết bạn, cũng nhạt chết bạn” nhằm chỉ những mẩu chuyện ngắn cực ngắn có khả năng gây cười. Đa phần có tính ngớ ngẩn đến mức người đọc phải bật đây là một mẫu chuyện minh họa“Một ngày, phát hiện điện thoại di động biến mất. Tìm mãi, tìm mãi mà không thấy đâu. Cuối cùng, tuyệt vọng, đành rút điện thoại trong túi ra mà nhắn tin cho mẹ “Mẹ à, điện thoại di động của con mất rồi!”Truyện nhạt như thế, đúng là “nhạt chết bạn” thật =. Cô Tiểu Đào đó ném cho Khi Khi quyển ấy, chả khác nào đưa kẹo cho con nít bảo nó đi chỗ khác chơi =.…
cục cưng à gọi ba đi